Thấy mặt mình mát lạnh. Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích.
Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay.
Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại. Ngôn từ không có gì mới. Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi.
Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong. Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận.
Anh chẳng muốn xé tim mình cho bất cứ ai nếu người đó không có một trái tim nhân hậu như em. Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ. Sợ không trả được? Không phải.
Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. 5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man… Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít.
Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được. Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ. Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ.
Mà phần lớn vì bạn mất tự do. Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được. Trí tưởng tượng làm giảm năng suất lao động chân tay của chàng ta và đem lại đầy hiểm họa.
Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới. Cũng có thể họ không tìm thấy. Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống.
Bác cũng hiểu, vứt điếu đi. Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học. Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!