Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày. Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp. Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều.
Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn. Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa. Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ.
Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ.
Tất nhiên sống theo cách của bạn, dù bạn thôi đánh nhau từ lâu, cũng không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ đấm vỡ mặt ai trong cái kiểu đời sống này. Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo.
Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể.
Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói. Một người đàn bà không đẹp mà đẹp. Thôi, đứng dậy xem tí đã.
Bạn lại muốn lưu lại. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng.
Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Hoặc có nhưng không nhiều. Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua…
Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn. Tôi cất tờ giấy vào cặp.
Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn. Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau.