Dẫu chưa diễn đạt được hết cái muốn diễn đạt. Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau.
Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc.
Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác. Trú ngụ trong ấy là đàn cò. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy.
Mục đích viết sâu thẳm ban đầu của tôi dường không phải tìm đến nghệ thuật mà để giải quyết hai câu hỏi. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm.
Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu. Như một khẩu hiệu của tâm thức.
Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất. Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi.
Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không. Lại đánh một canh bạc nữa. Tạo nên sự tạm ổn kết hợp với khả năng phá vỡ cái tạm ổn để phát triển đến mức cao hơn.
Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại. Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt. Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ.
Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô. Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao.
Cũng có cớ để thôi viết. Cũng dễ hiểu, đã bon chen thì mấy ai còn sáng suốt. Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên.