Và như vậy, bạn đã biết cách để phá vỡ tảng băng trong lần đầu trò chuyện rồi chứ? Làm thế nào nhỉ? Rất đơn giản, hãy tạo nên một không khí thoải mái và thân thiện nhất. Đáng mến là khi đi xem bóng chày, ông luôn ngồi ở hàng ghế bình thường chứ không hiện diện ở những chỗ VIP, và chưa bao giờ người ta thấy ông bỏ về nửa chừng. Chẳng phải đã có câu châm ngôn: Run như nói chuyện với người lạ đó sao? Chúng ta đều là người trần mắt thịt cả.
Nếu không, người ta sẽ không có ấn tượng gì sau khi trò chuyện với bạn và sự hiện diện của bạn hoàn toàn mờ nhạt. Bởi khi lắng nghe tôi sẽ học hỏi được rất nhiều. Chỉ có giọng người ca sĩ thổn thức qua làn nước mắt.
Và tận sâu trong tâm khảm, tôi luôn tự hào về xuất xứ ấy. Họ được gọi là người hay động lòng trắc ẩn (the commiserators). Liệu tôi có nói điều gì không phải hay không? Tôi cố trấn tĩnh và tự nhủ hãy tự tin lên, cứ nói những gì mà mình nghĩ lúc đó.
Nhưng có những đề tài bạn nên tránh đi. Tôi còn nhớ những buổi chiều cũng Herbie Cohen và Davey Fried đến rạp Benson (Brooklyn) xem Mitchum diễn. Kể từ đó mỗi lần nghe lại ca khúc Remember?, tôi đều thử khám phá ra những cảm xúc khác lạ, một nét hay mới nào đó.
Nếu cẩn thận hơn thì mọi việc đã chặn đứng ngay từ đầu. Khi tham dự một bữa tiệc thì lại có vô vàn tình huống, vô vàn đề tài để nói. Nếu một ngày nào đó bạn ở vào vị trí của tôi và nói trước một lễ tang, hãy nhớ đi nhớ lại rằng người ta đến đó không phải để nghe bạn nói.
Khi một đề tài được khuyến khích cho tất cả mọi người cùng thảo luận thì đã đến lúc cần thiết để bạn nói. Quan điểm của tôi hoàn toàn ngược lại! Chúng ta đang nói nhiều hơn bao giờ hết, và bằng nhiều cách thức hơn bao giờ hết. Thiết nghĩ trong những tình huống như thế này, bạn hãy lắng nghe chính bản năng của mình.
Sau cùng, khi vấn đề đã được sáng tỏ thì nhiệm vụ của bạn là khẳng định lại với hai câu hỏi: - Cần tiến hành những việc gì? Ai sẽ thực hiện chúng? Nếu ngay cả chính bạn người điều khiển cuộc họp lại không thể chốt lại vấn đề thì cuộc họp không biết sẽ đi đến đâu. Tôi luôn nhìn người đối diện đang trò chuyện một cách thật tự nhiên để thể hiện sự quan tâm đến họ. Tôi vẫn còn nhớ vào cuối những năm 1960, khi tôi đang phụ trách chương trình trò chuyện trên radio mỗi tối ở đài WIOD.
Tôi, bạn, chúng ta đã phải làm việc ngoài giờ để có tiền học đại học, rồi phải làm ngày làm đêm để thăng tiến trong công việc. Và Frank đã làm như vậy thật. Khi nói chuyện với ông chủ, ta thường giữ thái độ trịnh trọng và cung kính.
Song xét về yếu tố thứ ba thì ông quả là một người nổi bật. George Burns quả đúng là George Burns! Chỉ đơn thuần kể lại nếp sống đều đặn của ông thôi nhưng cũng làm người ta phải ôm bụng cười. Đến giờ phút này, khi viết những dòng chữ sau cùng của cuốn sách, tôi lại có một niềm tin mạnh mẽ hơn cả lúc ban đầu.
Không nên nói quá dài dòng khi những người khác đều muốn đi thẳng vào vấn đề. Điều này không có nghĩa là bạn phải lầm lì ít nói. Tôi tin rằng cuốn sách này đã giúp bạn ít nhiều trong nghệ thuật nói.