Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật. Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm. Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng.
Trong mắt họ, bạn là một cậu chàng hơi trẻ con, thật thà và vui tính. Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin. Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản.
Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó. Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn. Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào.
Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có. Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi.
Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm. Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận. Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu.
Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì. Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận. Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào.
Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay. Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng.
Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại. Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra. Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú.
Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ. Còn lại, nó mới là hư vô. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác.
Mệt và không thích thú. Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất… Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất.