Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên. Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả. Giấc mơ cũ rồi mà.
Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi. Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Thầy có vẻ tốt nhưng nhu nhược.
Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ.
Bạn đã thực sự dấn thân rồi. Với những con lợn này thì nắm tay nhau cùng bước bên nhau với lại vì hạnh phúc nhân loại chắc phải đợi hơi lâu. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ.
Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động. Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Chẳng biết còn mấy dịp thế này.
Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu. Theo một cách của riêng em. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà.
Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa.
Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn. Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều.
Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi. Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay. Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố.
Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai. Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác. Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác.