James tự hỏi không biết có phải nguyên nhân là do nhân viên từ chối làm thêm việc hay không. Một hôm, tớ giao cho cô ấy một dự án khá quy mô, phức tạp hơn hẳn những dự án cô ấy từng làm trước kia. Bất chợt anh nhớ lý do đã đưa anh đến đây.
- Đó là một dự án quan trọng và rất eo hẹp về mặt thời gian. Khi giao việc, cần phải xác định cụ thể phạm vi thẩm quyền cho người thực hiện. Câu chuyện của Jones giúp anh học được rất nhiều điều, không chỉ từ những sai lầm của bản thân mình mà còn cả từ những sai lầm của Jones.
Anh cũng không quên xác định rõ thời hạn hoàn thành dựa vào quỹ thời gian tương ứng. James nghe nói sếp của Jones là một người rất vui tính. - Cảm ơn ông, - James khẽ đáp.
- Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười. Anh muốn tìm cách sẻ chia với họ những điều mà Jones đã chỉ cho anh. Duy chỉ có một điều là Josh đã vượt quá phạm vi thẩm quyền của mình khi giải quyết những việc mà tớ đã giao.
Họ lớn lên trong cùng một thị trấn, sống trên cùng một con đường và ở cạnh nhà nhau. James không còn phải làm việc quên ăn quên ngủ nữa. Lần đầu tiên khi tớ tăng quy mô dự án, cô nhân viên Jennifer của tớ cũng rơi vào tình huống như Jessica bây giờ vậy!
Áp lực công việc trước kia từng có lúc bám chặt lấy anh đã dần tan biến tự lúc nào không rõ, bởi giờ đây anh cảm thấy thoải mái với phong cách làm việc mới mẻ và tích cực này. Lẽ nào ông lại nghĩ rằng tôi có thể đọc được những suy nghĩ của ông kia chứ?". Nhưng hiện nay nhân viên của tớ lại trễ thời hạn.
Thói quen nghiện cà phê nhằm chống lại tình trạng căng thẳng liên tục trong công việc khiến anh vô cùng đuối sức và rất hay bực bội, cáu kỉnh. Nhưng đến hai ngày sau thì tớ không thể im lặng được nữa. Tối đó, anh tạt qua siêu thị và mua một bó hoa lili thật tươi tặng vợ.
James hiểu những công việc còn lại mà anh sắp sửa giao cho các nhân viên của mình sẽ khó khăn hơn trước. Tớ rất ghét những thứ đó. Khi nhìn thấy nụ cười bắt đầu nở trên môi James, Jones nói:
Khi chỉ còn lại một mình, James cảm thấy thật sự bối rối. Lần đầu tiên khi tớ tăng quy mô dự án, cô nhân viên Jennifer của tớ cũng rơi vào tình huống như Jessica bây giờ vậy! Một buổi tối nọ, vì phải giải quyết một số công việc còn tồn đọng nên James lại một lần nữa để lỡ bữa tối cùng gia đình.
- Đó là một dự án quan trọng và rất eo hẹp về mặt thời gian. - Lâu rồi tớ mới lại thấy cậu vui như thế, James ạ. Cả hai người đàn ông đều im lặng, mỗi người theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình.