Đại tướng Marshall cũng vẫn theo phương pháp đó, trong thời đại chiến, khi ông làm Tổng tư lệnh quân đội Hoa kỳ. Tôi hỏi ông: "Thanh niên đi kiếm việc thường có lỗi lầm nào nhất?" Ông đáp: "Họ không biết họ thích việc gì hết. Việc ấy họ làm trong ba hoàn cảnh khác nhau.
Đừng trì hoãn, đừng xao nhãng, vì chúng ta sẽ không bao giờ trở lại con đường chúng ta đã trải qua". Bác sĩ đó dặn anh ta kiêng thức này, thức khác và đừng lo lắng gì hết, phải hoàn toàn bình tĩnh. Ta chỉ có thể ca những vui, buồn của ta thôi.
Nếu hoàn toàn thiếu nó, tinh thần tất sụp đổ". Nhà chồng tôi cố tập cho tôi lịch thiệp bao nhiêu, chỉ làm cho tôi e lệ bấy nhiêu. Cô Helen Jepson mách với tôi rằng cô thường được thấy đào Galli-Curci, trước khi ra sân khâu, ngồi nghỉ trong một cái ghế bành.
Bạn muốn biết làm sao để biến hoá cái tội ngày ngày rửa bát thành một việc lý thú không? Chắc là có. Chúng tôi tưởng lối văn ấy phải là lối văn của thế kỷ thứ 20 này. Nếu nhận anh có thể thành một Berlin thứ hai đấy, song nếu anh nhất định theo tài năng riêng của anh thì danh tiếng anh sẽ vang lừng nhất trong nước".
Tôi lấy làm tự đắc có chiếc nón mà ông Loftin đã mua cho. Tôi đi lại tấm gương, ngó trong đó đã thấy sự lo lắng làm cho dung nhan tôi tiều tuỵ làm sao! Những nét nhăn đã bắt đầu hiện, do bàn tay tàn phá của ưu tư. La Rochefoucould nói: "Kẻ thù của ta xét ta đúng hơn tự ta xét ta".
Thành thử tôi tự mua thêm những nỗi bất mãn. Hăng hái thi hành quyết định đó và đừng lo nghĩ về kết quả. Rồi tôi toan kiếm việc tại một nhà chuyên chở mà không được.
Sự ấy đúng trong vài trường hợp, nhưng lại rất thiếu thốn. Tôi hỏi bà Kettering trong mấy năm ấy bà có lo buồn không. Vị sĩ quan hiệu trưởng rầy bọn kia và bảo họ rằng Hoàng tử không mách, nhưng ông muốn hiểu tại sao họ không đá đít học sinh khác mà nhè Hoàng tử mà xử vậy? Họ nín một hồi rồi đằng hắn, gật đầu, rồi thú rằng họ làm vậy để sau này giữ chức thuyền trưởng trong Hải quân của Hoàng gia, họ có thể khoe hồi nhỏ đã đá đít Hoàng Đế.
Sự lo lắng về mất ngủ làm hại sức khỏe hơn là sự mất ngủ Xin tha thứ tất cả những lỗi lầm của con. Chúng ta đâu có thì giờ để gây lộn suốt nửa đời người.
Boynton, chủ phòng nhân viên của công ty dầu lửa Soncony. Hoàn toàn là thuyết pháp. 000 Mỹ kim, giúp cho một nhà buôn ở Nữu Ước khỏi phải nộp 5.
Ông tin chắc có thể bán cho các bà nội trợ Pháp bất kỳ món gì, cả những tờ báo cáo về Đại hội nghị Liên Hiệp Quốc viết bằng tiếng Anh nữa [36]. Tôi rán tím cách cho bớt lỗ. Từ đó ông muốn cử động phải ngồi trên chiếc ghế có bánh xe.