Pervcity

Chúng ta không thuộc về nhau - mia nanasawa

  • #1
  • #2
  • #3
  • Chẳng có cái gì đập. Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm.

    Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả. Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này. Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều.

    Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có. Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy. Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được.

    Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do. Người bảo đời là một bát sơri. Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì.

    Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông. Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào.

    Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi. Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào. Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu.

    Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm. Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít. Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại.

    - Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi. Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn). Dù không bao giờ có tận cùng.

    Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm. Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có.

    Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không. Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap