Ta coi hát, đương tươi cười thì giữa hai màn, bóng ma đó đưa ngón tay trỏ chỉ còn xương với da, ra hiệu cho ta và ta mất vui ngay. Nhưng có gì lạ đâu? Vẫn là luật nhân quả mà. Bạn không biết chơi đàn, nhưng bạn có thể tìm hiểu về cách tổ chức một cuộc tấu nhạc.
Nếu khi bán giấy xe cho ông ta, công ty xe điện hỏi "Tôi đổi cho thầy một đồng tiền vàng, nhưng thầy phải các cho tôi 3 cắc" thì tất ông ta la lên dữ dội. Và cả khi ta thấy nhiệm vụ quá sức ta, ta phải chịu thua, mà ta vẫn nghĩ rằng nếu bắt sức ta làm thêm được cái gì nữa thì ta ít bất mãn hơn. - Sao? Ông bảo tôi luyện trí óc ngoài đường đông nghẹt người ta ư?
y không đáng được tiếp tế thời gian, phải khoá công tơ lại cắt thời gian của y đi". Bạn phải sống với số thời gian là 24 giờ một ngày. Và khi đã quyết định làm xong một công việc nào thì dù nó buồn chán đến đâu, cũng phải làm cho xong.
Sau nầy, có dịp, tôi sẽ nói về văn chương. Thế thì tại sao bạn lại không rời khỏi nhà, lại cột đèn gần nhất với một cái vợt rồi nhận xét đời sống của các loài bướm đang đập cánh chung quanh ánh sáng, rồi sắp đặt lại những điều tìm được rồi dựng lên một thuyết? Điều thứ nhì là phải vừa đọc vừa suy nghĩ.
Tôi chỉ có thể xét một trường hợp thôi và trường hợp đó không thể là trường hợp trung bình, vì không có trường hợp nào là trường hợp trung bình, cũng như không có người nào là người trung bình. Bạn lên xe với tờ báo và bình tĩnh, ung dung để hết trí não vào tờ báo. Hôm đó, bạn không bỏ ra 45 phút để sửa soạn đi ngủ.
Sau nầy, có dịp, tôi sẽ nói về văn chương. Sự thành công của đời thầy tuỳ thuộc nó. (Tôi biết sẽ có độc giả bất bình, trách tôi nói xấu công chức thành phố, nhưng tôi không thay đổi ý kiến vì tôi đã biết rõ thành Luân Đôn).
Bạn bị "nhốt trong châu thành" bạn thích du lãm ở đồng quê, thích nhận xét đời sống của muôn loài? (tiêu khiển đó làm mở mang tâm hồn người ta). Ở trên tôi đã có dịp nói đến khoảng thời gian mênh mông là 44 giờ từ 2 giờ chiều thứ 7 đến 10 giờ sáng thứ 2. Năm sau, giờ sau, ngày sau luôn sẵn sàng đợi ta.
Bỏ qua lời tôi là bỏ qua lời khuyên quý báu nhất đấy. Trong chương trình hàng ngày, tôi không dự tính thời giờ đọc báo. Tới nơi ông thường phải đợi xe.
Một chương trình làm việc hàng ngày không phải là một tôn giáo. Bạn sẽ thấy kết quả. Lẽ nhân quả bao bọc vũ trụ.
Tôi bắt đầu từ lúc thức dậy và chỉ kể những việc thầy làm, cuối cùng tôi mới chỉ cách nên dùng thì giờ đó ra sao. Ở trên tôi đã có dịp nói đến khoảng thời gian mênh mông là 44 giờ từ 2 giờ chiều thứ 7 đến 10 giờ sáng thứ 2. Tôi chỉ có thể xét một trường hợp thôi và trường hợp đó không thể là trường hợp trung bình, vì không có trường hợp nào là trường hợp trung bình, cũng như không có người nào là người trung bình.