Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố. Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa. Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được.
Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống. Cố tiếp thu để làm tốt hơn. Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa.
Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác. Cứ như người từ trên giời rơi xuống. Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.
Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời.
Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm. Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng. Anh đang hạnh phúc.
Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến. Ngại nói là ta mất xe.
Hy vọng khách đến Sea Games vẫn còn được tận hưởng mùi hoa sữa có gì đó mang tính tượng trưng rất sâu xa cho người Việt. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm.
Em vẫn biết là anh bất mãn. bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế. Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên.
000 dành dụm được từ đầu tuần. Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng. Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình.
Hồn nhiên đến đáng thương. Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra.