Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi. Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra. Chà, bạn múa may quay cuồng một lúc, thằng cướp văng ngay xuống hồ.
Cháu mà làm được thì cháu giỏi. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó.
Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời. Như bình mình chẳng hạn. Tất nhiên là bạn ác theo cách mà pháp luật không sờ gáy hoặc đủ tài để khi pháp luật sờ gáy, ông chủ chó nào đó đến hót bạn ra.
Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Nhưng anh vẫn muốn trả thù em.
Em sẽ thôi là một sinh linh. Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.
Lúc về, thằng em tớ bảo: Buồn cười, cứ nghĩ có cái búa gõ cho mấy chú phía trước mỗi chú một phát, bực cả mình. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ.
Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc. Chẳng cần gì nữa cả. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm.
Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều. Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình. Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt).
Thế giới đầy rẫy những hận thù. Cô không dám nhìn vào ai. Nếu không có một sự đổi mới quan niệm cũng như mức sống lớn lao trong xã hội.
Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ. Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ. Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ.