Tôi đáp: "Cho gió khỏi lọt". Ngay lúc đó, tôi nắm chặt tay, thề một cách quả quyết đến nỗi mong tay đâm sâu vào da thịt, đến nỗi thấy lạnh mình, mồ hôi chy ròng ròng theo sống lưng. Tôi oán định mệnh nhưng vẫn nằm nghĩ như lời thầy thuốc dặn.
Họ run cầm cập như những kẻ sợ chết vậy. Lần tới thăm ông, tôi nhận thấy mỗi năm có đến hai vạn du khách đến xem sở nuôi rắn của ông. Ông Thomas Edison hiểu điều đó, nên khi chết, ông để lại 2.
Ông thú thiệt công việc bán kính ấy không dễ dàng đâu. Được như vậy, không còn gì hơn nữa". Tự hỏi: trong trường hợp nào có thể áp dụng mỗi lời khuyên trong sách được và áp dụng các nào? Lối đọc sách đó giúp bạn nhiều hơn là đọc nghiến ngấu cho mau hết.
Tôi biết rằng khó học được cách giao uỷ trách nhiệm cho người khác. Số tiền nợ bác sĩ tăng lên vùn vụt. Tôi chuyên bán cho các luật sư một loại sách gần như là cần thiết cho họ.
Nhìn vào kính tiềm vọng, tôi thấy một chiếc tàu hộ tống, một chiếc tàu dầu và một chiếc tàu thả mìn. Rồi tôi giao du, với bạn bè, xin nhập một hội nhỏ. Ta tự chỉ trích và nghiêm khắc với ta đi.
Chẳng hạn một ông bạn tôi trong thời kinh tế khủng hoảng bị phá sản; bị hãng hơi, định cắt hơi dùng trong nhà và bị ngân hàng dọa bán căn nhà mà ông đã cầm. Tôi nhớ câu này khắc trên cửa một ngôi nhà hoang tàn cất từ thế kỷ 15 ở Amsterdam (Hà Lan): "Như vậy đó, mà không thể khác vậy được". Chương trình đó do ông Sibyl F.
Cho nên tôi quyết định kiếm việc mà làm để khỏi ngồi không. Tôi đáp: "Cho gió khỏi lọt". Má tôi dạy trong một trường làng, còn ba tôi làm trong một trại ruộng, mỗi tháng được 12 Mỹ kim.
Mà ý niệm đó hoàn toàn tuỳ thuộc ta. "Làm bộ như" bạn đã thích công việc của bạn và sự gỉa đò đó sẽ làm cho bạn thấy thích thiệt, bớt mệt, bớt lo lắng. Dẹp hết giấy tờ trên bàn, chỉ để lại văn kiện liên quan tới công việc đương làm thôi.
Tôi có lần hỏi bà Roosevelt về thái độ của bà khi bị chỉ trích một cách vô lý, vì biết đâu bà chẳng có lần bị như vậy. Tôi có thể ở lì trong phòng này mà không lại hãng nữa. Tôi làm việc thêm đến hơn hai giờ mỗi ngày, vậy mà chẳng hề thấy mệt bao giờ cả".
Bà đọc những dòng này một lần, hai lần cho đến mười lần rồi tự nhiên thấy hổ thẹn. Tôi khờ dại đến nỗi không thấy rõ tôi rất cần một viên giám đốc giảo hoạt coi chừng những con số chi. Tôi đã mua những vết chân đó tại viện Bảo tàng Peabody của Đại học đường Yale và tôi còn giữ bức thư của viên bảo quản, cam đoan những vết chân đó có từ 180 triệu năm nay.