Đời sống họ không cần những sự kinh động. Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật.
Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết. Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống.
Theo cách mà bạn lựa chọn. Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi. Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không.
Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy. Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề. Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật.
Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau. Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không? Hoá ra là chị út phải vào viện mổ ruột thừa.
Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên. Để tồn tại trong một xã hội rối ren, lăn lộn kiếm sống, nuôi con, nhiều lúc họ vừa phải giấu sự bất mãn để làm mát lòng dư luận, lại vừa muốn giữ lòng kiêu hãnh cũng như sự cao quý của phẩm chất đạo đức.
Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra. Nó cùng tham gia giải với bạn. Hầu hết là những người sống có trước có sau.
Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván. Hầu hết là những người sống có trước có sau. Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép.
(So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia). Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200. Màu mận đương độ chín.
Tôi và thằng em lại về. Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông. Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo.