Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn. Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không.
Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua. Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu. Chả phải bổn phận gì.
Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ. Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ.
Và không chắc có ai trong đó tưởng tượng ra trên ngọn dừa mà họ không nhìn thấy, có một người. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó. Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này.
Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt bản chất. Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả.
Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.
Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai.
Tiếp theo thì còn tùy. Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn. Con nó thì sinh ra trong đó.
Tôi lẳng lặng ra về. Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu. Cái cuối có phần họ nói đúng.
Vì gia đình? Có, tất nhiên là có. Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá. Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi.