Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì. Những kẻ đứng đằng sau lãnh đạo những lãnh đạo. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ.
Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe. Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều. Mặc dù bạn biết ngủ nhiều cũng chẳng bổ béo gì cho sức khỏe.
Hôm qua nghĩ cái gì nhỉ? Đã nhủ cố nhớ còn viết mà chúng lại còn thích chơi trò ú tim. Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Và có thể kiếm ra tiền từ công việc ấy.
Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác. Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén.
Và rồi họ thả xe tôi ra. Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. Đừng làm mọi người buồn lo.
Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi. Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay. À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng.
Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Nó không bắt nạt được đứa mạnh thì nó bắt nạt đứa yếu hơn. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp.
Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi. Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó. Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác.
Mẹ chị cũng đã từng như vậy. Tuổi phát dục đâm không bình thường… Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá.
Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội. Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin. Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần.