Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất. Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình. Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường.
Dù đang trải ra những tư duy rất đỗi dịu dàng. Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường.
Từ chuyện con chó ngao mà suy lớn lên thì việc quyết định hành động của một chính quyền có thể là quyết định của một tập đoàn kinh tế. Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn. Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái.
Dù đang trải ra những tư duy rất đỗi dịu dàng. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại. Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay.
Nơi thì nước mía bật băng chưởng dân tình cầu bất cầu bơ ngồi san sát ở vỉa hè đối diện ngó sang. Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm. Mình được khóc cho mình.
Cái nào không nhớ được thì cũng tốt. Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ. Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh.
Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem. Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ.
Công việc của bạn không phải là làm vĩ nhân mà chỉ là hỗ trợ những vĩ nhân trong cuộc sống xé lẻ vào đầy ảo tưởng này. Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng. Hôm qua tao nóng quá.
Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc. Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ.
Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết. Mắt và đầu đau đã thành nhàm.