Tôi nói vậy vì tôi đã được kinh nghiệm. Còn câu văn mà chàng đọc được mùa xuân năm 1871, câu văn đã giúp chàng quẳng được gánh lo trong đời chàng là: "Những công việc ở ngày trước mặt ta phải coi là quan trọng nhất, và đừng bận tâm tới những công việc còn mờ mờ từ xa". Lập ngân sách thiệt đúng với những nhu cầu của bạn, như quần áo phải cắt khít với thân thể bạn vậy
Howell, giám đốc một ngân hàng ở Wall Street, tự sửa lỗi ra sao. Chúng tôi bỏ ra nửa triệu Mỹ kim để mua trái dâu về đóng hộp. Có lần tôi không chịu nhận một tình thế mà tôi không sao tránh được.
Ông có một tiệm bán trái cây ở Nữu Ước, vẫn hay mua 10 đến 13 toa xe cam và bưởi. Tôi không cần gì hết. Tôi để chúng coi cây Nô-en xong, dắt chúng lại một tiệm nước để giải khát, và mua cho chúng ít kẹo, đồ chơi.
Nhà tôi say sưa làm việc, không hề còn biết lo buồn". Ông là một trong số hàng ngàn người tình nguyện đi gõ cửa từng nhà ở khắp châu thành Nữu Ước để nhắc nhở dân chúng. Muốn biết ưu tư làm hại ta ra sao, tôi không cần tra cứu trong thư viện hoặc tìm hỏi y sĩ.
"Chẳng hạn, tôi thường ăn trưa với một anh bạn ít khi tới đúng giờ. Khi cha ông qua đời, các bạn bè phải góp tiền lại mua giúp cho cỗ quan tài. Ở một chương trên, tôi đã nói, trong kỳ thi "diệt ưu tư", ban giám khảo chấmđược hai bài đặc sắc giá trị tương đương, sau phải phân chia giải nhất ra làm hai.
Ai nấy nổi nóng lên, rồi ra ngoài đầu đề, rốt cuộc không ai ghi lại những giải pháp có thể theo được cả). Bởi vậy họ tố cáo ông quyên tiền để thám hiểm cho khoa học mà rồi lại ăn no "nằm khềnh" ở gần Bắc cực. Đời sống đầy đủ hơn, vui vẻ hơn nhiều.
Đêm ấy tôi không thèm uống sữa nóng trừ bữa nữa. Đóng những hôm qua lại, chúng đã bước mau về cõi chết. T cũng đủ làm cho một anh bán bánh lạnh xương sống rồi.
Nếu không sống như vậy thì mệt óc quá, họ chịu sao nổi. Thế rồi giữa khi thất thế đó, lương y của bà là giáo sư Pozzi ở Paris lại biểu bà cưa một chân, vì trong khi vượt Đại Tây dương, gặp một cơn giông, bà té trên boong tàu và bị thương nặng ở chân. Rồi ông nhận thấy ông có tới 13 tật nặng, trong đó có ba tật này: bỏ phí thời giờ, quá thắc mắc về những chi tiết, hay cãi lý và chỉ trích kẻ khác.
Ông tuyên bố rằng chưa thấy một ai chết về chứng mất ngủ. Nhiều người mệt tới nỗi lăn ra ngủ, không kịp ăn. Về vấn đề tiền bạc cũng vậy, đừng hy vọng gì hơn.
Mười phần chắc chìm hết năm. Bác sĩ Loope khác người ở chỗ nào vậy? Chính ở chỗ ông có lòng nhiệt thành của một người có mục đích, có sứ mạng. Tôi đáp: "Cho gió khỏi lọt".