Đừng sa sầm mặt như thế. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống.
Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp). Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối. Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ.
Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới. Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt. Cuốn sách thì vớ vẩn.
Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch. Để sống cho xong đời. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu.
Nhưng thế tại sao ta không sướng? Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé.
Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh. Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười. Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn.
Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác. Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ. Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không.
Không, cháu không phản đối, con không phản đối. Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu. Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn.
Giữa thẳng thắn và kiêng nể. Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn. Lặp lại, tôi khóc vì sự thông minh và chủ quan của họ khiến họ không tiến được gần tầm nhận thức của tôi.
Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy. Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng.