Tôi đã đóng khung tấm ảnh này với bức hình của nó. Thỉnh thoảng trong cuộc trò chuyện có những từ ngữ nào đó chẳng nằm trong mục đích phát ngôn của chúng ta nhưng lại gây tác hại không nhỏ là làm lộn xộn những gì chúng ta muốn đề cập, khiến người khác phải nghe những cái không đáng nghe. Thậm chí ngay cả vợ của Sullivan cũng liên tục đưa tay lên dụi mắt.
Ở Hope, nỗi ám ảnh không là một chủ đề cụ thể mà là phong cách cụ thể - trả lời mọi câu hỏi hết sức gượng gạo. Như câu chuyện về buổi tường thuật trực tiếp trận cầu giữa hai đội bóng Dolphins và Bills là một thí dụ. Dĩ nhiên trong một bữa tiệc thật đông đúc thì sẽ không ai trách nếu không thấy bạn quay trở lại.
Lúc đó, tôi đã có cảm giác như mình là người giàu có nhất thế giới! Bốn người đầu đều nói rất hay, nhất là vị giáo sĩ người Do Thái của Bob. Đây là một ca khúc nổi tiếng vào thời niên thiếu của tôi.
Harrison đã nói hơn một tiếng đồng hồ trong một tiết trời giá lạnh ngày 4/3/1841. Tôi đã chọn được cách thích hợp để nói về Bob. Vì thế nếu bạn thật sự yêu thích công việc của mình và chia sẻ sự nhiệt tâm đó với những người mà bạn giao tiếp, thì cơ hội thành công của bạn sẽ lớn hơn.
Anh rất hăng hái mỗi khi nói về lĩnh vực truyền thông hay đảng Cộng hòa. Phái nữ cũng bận tâm về nó. Nhưng tôi không nghĩ như vậy.
Và đó cũng là nguyên tắc vàng sau cùng mà tôi muốn nói: Hãy cởi mở (một cách chân thành) với người mà bạn đang trò chuyện, để họ cũng cởi mở với bạn nữa chứ! Nhưng trên hết là Regis và Kathie Lee đã bày tỏ cảm xúc một cách chân thành, điều này thật sự đáng quý. Tôi tin rằng cuốn sách này đã giúp bạn ít nhiều trong nghệ thuật nói.
Tuy nhiên bao giờ cũng vậy, bạn cần đặt câu hỏi giả định đúng lúc đúng nơi, nội dung cũng phù hợp và chừng mực. Jackie Gleason từng nói thế này: Tôi muốn thấy vui thích và thoải mái trong những việc tôi làm. Tôi lắp bắp suốt ngày, tập đi tập lại cho buổi phát thanh đầu tiên.
Rồi những câu chuyện thời niên thiếu đầy sóng gió của cha lúc còn ở Nag… Bao giờ cuộc trò chuyện của hai cha con tôi cũng kết thúc bằng câu hỏi: Larry, hôm nay con học hành thế nào? Nhất là đừng để ký ức tràn về như một thác nước rồi thao thao bất tuyệt. Thích nhất là được nắm tay cha tung tăng xuống đại lộ Howard, rồi đến công viên Saratoga.
Chả là ông giám đốc của đài nói rằng ông ấy thích giọng nói của tôi, nhưng ông ta chưa hề hứa hẹn với tôi điều gì. Và tôi rất thích trò chuyện với bà. Tôi với tay gạt cái cần tắt sóng đài ABC, đưa micro vào kề miệng… Và ngủ.
Herb tiếp tục: Nếu thầy đuổi học chúng em dĩ nhiên sẽ có một phiên tòa. Sau khi cha tôi mất, mẹ tôi phải bươn chải ngoài xã hội lo việc cơm áo gạo tiền nuôi chúng tôi. Tấm ảnh mà nó luôn luôn giữ gìn cẩn thận bên người.