Không phải anh ấy diễn kịch đâu. Ngày hôm nay đổ khuôn được mấy lần? - Sáu lần. Vụ ấy đưa lên tới nghị viện, bàn cãi sôi nổi, nhưng rút cục cũng vì sự thối nát trong chính giới mà bị ém nhẹm đi.
Ông chỉ nói tới vấn đề mà ông kia ưa nhất. Mà cặp vợ chồng đó có đủ những điều kiện của hạnh phúc. Nhưng khốn nạn thay, cả chức Hoàng hậu và sắc đẹp đó không đủ vãn cứu tình yêu bị ngạt trong không khí đầy chất độc, vì những cuộc bất hòa đó.
Chẳng thà nhường lối cho một con chó còn hơn là tranh nhau với nó để nó cắn cho. Điều đó quan trọng lắm. nhưng người ấy cảm thấy gì lúc đó? Hài lòng như bạn không? Và cái giọng gây gổ, thái độ cừu thị của bạn có làm cho người ấy muốn hòa giải với bạn không?
Chúng tôi nói chuyện vui vẻ một lúc. Tôi xin nhiệt liệt giới thiệu nó với "hải nội chư quân tử". Tôi làm cho ông ấy đáp: "Phải, phải" ngay từ lúc đầu và quên mục đích cuối cùng của câu chuyện.
Ngay từ hồi ít tuổi, ông đã có tài tổ chức, thấu tâm lý và chỉ huy. Họ càng quý mến ông, vì chẳng những ông không đả động tới điều lệ, còn mời họ hút thuốc, làm cho họ cảm động mà thấy ông nể nang họ. Cái ảo thuật của lời khen đó có nên dùng trong gia đình không? Tôi tưởng không có nơi nào người ta cần dùng nó - mà cũng xao nhãng nó - bằng trong gia đình.
Vẻ tự đắc hiện trên mặt, người đó đọc cho ông Mc. Nói cho đúng cũng không phải họ không chịu trả: họ chỉ kêu nài rằng hãng đã tính lộn mà thôi. Cả hai đều trái ngược nhau về mọi phương diện, nhưng có chỗ này giống nhau: Hạnh phúc hoàn toàn trong gia đình.
Trúng rồi đây! Cá cắn câu rồi. Một hôm, ông bắt được một con thỏ cái mới sanh được một bầy thỏ con. Vậy muốn được lòng họ, bạn chỉ nên thán thưởng mà nhắc tới nguyên do sau thôi!
Bạn nên theo lời khuyên sau này của một thi nhân: "Dạy bảo mà đừng có vẻ dạy bảo. Tôi thích môn đó lắm. Nhưng "con ngựa bất kham" đó đã làm cho ông bầu phải bao phen bứt đầu bứt óc.
Cuốn này phải là kim chỉ nam của bạn trong sự giao thiệp với người. Thiệt tình bạn cũng chẳng cần đọc sách này mới biết cách đắc nhân tâm. Trong 20 năm nữa, có lẽ tôi không còn tin tới nửa lời tôi đã nói trong cuốn sách này.
Ông có bổn phận là gieo hăng hái trong lòng nhóm vô vọng đó. Tôi trở về, tươi tỉnh. "Lấy công tâm nhận những sự gắng sức của họ, khen những tấn tới nhỏ nhất của họ.